Giỏ hàng của bạn trống!
Danh mục sản phẩm
- Sách trong nước
- Foreign books
- Văn phòng phẩm
- Đồ Chơi
- Bách Hóa Tổng Hợp
- Chăm Sóc Cá Nhân
TIN KHUYẾN MÃI
MAUS - làm thế nào để nói về Holocaust?
15/07/2025
Hoang vu giữa thành phố lớn
15/07/2025
Một số cuốn sách đạt giải Goncourt tiêu biểu
15/07/2025
Sự thật ám ảnh về loại cafe đắt nhất thế giới
15/07/2025
John Doe
Được bán với giá khoảng 23 triệu đồng/kg, cafe chồn được coi là loại thức uống hiếm và đắt đỏ bậc nhất thế giới. Tuy nhiên, phía sau bất cứ ngành hàng xa xỉ nào cũng là một sự đánh đổi với thiên nhiên.
Cafe chồn (Kopi Luwak), xuất hiện lần đầu tại Indonesia và nhanh chóng trở thành thức uống nổi tiếng với hương vị đặc trưng và giá thành đắt đỏ. Hiện nay, 1 kg cafe chồn có giá khoảng 23 triệu đồng, mỗi cốc cafe dao động từ 700.000 - 2.300.000 đồng.
Người dân Indonesia khám phá ra cafe chồn từ thời xa xưa, khi quốc gia này bị thực dân Hà Lan đô hộ. Khi đó, nông dân bị cấm khai thác cafe vì mục đích cá nhân, những hạt cafe bắt đầu rụng đầy đường chỉ để chồn đến ăn. Sau đó họ phát hiện rằng khi ăn quả cafe, loài chồn sẽ không thể tiêu hoá hết.

“Bản đồ thế giới cafe” - James Hoffmann chứa lượng thông tin khổng lồ và giá trị về ngành công nghiệp cafe
Cuốn sách “Bản đồ thế giới cafe” - James Hoffmann giải thích, các enzyme trong ruột chồn hương chỉ đủ để bào mòn lớp vỏ bên ngoài hạt cafe. Các chất dịch trong ruột chồn lên men, thấm nhẹ vào nhân cafe, sau đó hạt được thải ra qua đường bài tiết. Từ đó, tạo ra một loạt hạt cafe mới, độc nhất vô nhị.
Thời xa xưa, cư dân Indonesia chủ yếu khai thác hạt cafe theo cách tự nhiên, phụ thuộc và sự bài tiết của loài chồn. Tuy nhiên, khi thức uống này nổi tiếng và nhiều người có nhu cầu thưởng thức, các nhà buôn đã nâng cao giá trị cafe chồn dựa trên sự ngược đãi động vật tàn nhẫn.
Trên thực tế, loài chồn hương khá kén ăn và không phải lúc nào chúng cũng ăn quả cafe. Việc bị bắt nhốt trong một không gian nhỏ hẹp và ép ăn một loại thức ăn suốt thời gian dài như “án tử hình” đối với loài động vật này.

Cafe chồn có giá khoảng 23 triệu đồng/kg
Vốn là loài vật hoang dã chỉ quen xuất hiện vào ban đêm, sự ngược đãi của con người đã gây ra hậu quả xấu với sức khỏe và đặc biệt là tâm lý của loài chồn. Khi phải chịu đựng trong thời gian dài, một số con chồn tỏ ra hung dữ, cắn xé lẫn nhau, tự hoại. Nhiều con chết vì mất máu, số khác bị mất cân bằng dinh dưỡng trầm trọng.
Với những trang trại uy tín, họ có liệu pháp riêng để đảm bảo tình trạng sức khỏe cho chồn. Nhưng với nhiều cơ sở sản xuất tự phát, điều kiện chăm sóc chồn cũng cực kỳ đơn sơ và không đảm bảo. Sau vài năm, những con chồn năng suất kém sẽ được trả lại tự nhiên, song đó không phải sự giải thoát vì hầu hết chúng sẽ chết do sức khỏe đã bị bào mòn.

Sau mỗi ly cafe chồn là những con chồn bị nhốt trong cũi nhỏ, ngày ngày chỉ được ăn hạt cafe
Bên cạnh cafe làm từ phân chồn còn có cafe làm từ phân voi, phân khỉ, phân dơi và phân chim Penelope Jacucaca. Đáng chú ý, tất cả những loại cafe này đều hiếm và đắt, mang lại lợi nhuận khổng lồ cho những lái buôn khai thác triệt để sức khỏe động vật.
Trên thế giới, rất nhiều cuộc biểu tình đã diễn ra nhằm ngăn chặn nạn ngược đãi động vật, song đến hiện tại, ngành công nghiệp cafe xa xỉ vẫn tồn tại. Nâng cao chất lượng ly cà phê bằng cách hạ thấp chất lượng sống của động vật, liệu có đáng? Mời bạn tìm câu trả lời trong cuốn sách “Bản đồ thế giới cafe” - James Hoffmann.

“Bản đồ thế giới cafe”: Từ hạt đến pha chế
“Bản đồ thế giới cafe” - James Hoffmann được Tạp chí Barista lựa chọn là cuốn sách không thể bỏ lỡ đối với những độc giả có nhu cầu tìm hiểu về cà phê: “Các chuyên gia và cả những người mê cà phê đều sẽ yêu cuốn sách đẹp đẽ này của James Hoffmann. Từ cái nhìn tổng quan về những vùng trồng cà phê nổi bật nhất thế giới cho đến hướng dẫn pha cà phê theo từng bước, nội dung sách đầy tính giáo dục, khơi gợi suy nghĩ và vô cùng có ích”.
Tin liên quan
MAUS - làm thế nào để nói về Holocaust?
1. Lịch Sử Nhân Loại và Cuộc Diệt Chủng Holocaust Lịch sử nhân loại không thiếu những cuộc diệt chủng tàn bạo và man rợ, nhưng Holocaust, cuộc diệt chủng đã cướp đi sinh mạng khoảng sáu triệu người Do Thái dưới bàn tay phát xít Đức trong Thế chiến thứ hai vẫn là một điểm kì dị. Holocaust là một bí ẩn, không phải bởi vì người ta thiếu thốn các thông tin cần thiết để viết về nó, mà bởi nó là một thứ gì vượt ra khỏi khả năng tri nhận của con người cũng như khả năng biểu đạt của ngôn ngữ. 2. Cái Ác và Ký Ức Cái ác trong Holocaust là một cái ác cười vào tất cả những tính ngữ muốn mô tả nó, và những gì các nạn nhân của nó từng trải qua thì không thứ lời lẽ nào có thể diễn đạt được cho toàn vẹn. Sự kiện ấy giống như một hố đen trong ký ức nhân loại: một khoảng không đen ngòm không ngừng hút lấy các nạn nhân của nó, và từ đó có rất ít thứ thoát ra. Theo thời gian, hố đen ấy cứ phình to ra mãi: ngày nay, hầu hết những thủ phạm gây ra Holocaust đều không còn sống, và những nạn nhân từng trực tiếp trải qua sự kiện này, đặc biệt là những “người sống sót”, tức những người đã rơi vào chốn tận cùng của nó là trại tập trung Auschwitz và thoát ra được, cũng lần lượt qua đời. Kí ức về địa ngục ấy cũng theo họ trở về hư vô. Nhân loại bắt đầu đi đến một thế hệ không còn được biết đến Holocaust từ các nhân chứng nữa, mà phải tìm hiểu nó gián tiếp từ những ghi chép và những tác phẩm phái sinh còn lại. Các thông tin, dữ kiện, con số thì dễ lưu trữ. Nhưng những trải nghiệm thì không. Làm thế nào để hậu thế có thể hiểu được kinh nghiệm Holocaust đang từng khắc một bị hút vào lãng quên và vĩnh viễn mất đi đây? MAUS - kiệt tác truyện tranh của Art Spiegelman - là câu chuyện của đứa con trai trưởng thành muốn tìm hiểu và tái hiện lại cuộc đời của bố mình, Vladek Spiegelman, một người sống sót. Trước, và thậm chí ngay cả sau cuộc thám hiểm quá khứ người bố, quan hệ giữa tác giả và ông bố có vẻ không được suôn sẻ cho lắm. Vladek tỏ ra là một con người hà khắc, nghiệt ngã, luôn đầy nghi kị với người khác, nhất là trong mối quan hệ với Mala người vợ thứ của ông sau khi vợ đầu Anja của ông tự sát. Không chỉ vậy, ông còn keo kiệt và bủn xỉn đáng sợ, khiến người con không thiếu những lúc phát rồ vì ông bố tiết kiệm đến từng cây đinh, que diêm, thậm chí còn đi rút lõi mấy sợi dây điện để lấy lõi đồng dùng làm dây buộc, trong khi vẫn gửi cả đống tiền trong tài khoản ngân hàng. Vladek thực sự là một cơn ác mộng đối với con trai của mình, và trong một trang truyện Art bảo rằng mình chọn nghề họa sĩ vì không phải ganh đua với bố, do ông nghĩ họa sĩ là một cái nghề phí thời gian, không thực tế chút nào (phải về sau ta mới hiểu “thực tế” trong quan niệm của Vladek tức là như thế nào). 3. Mối Quan Hệ Phức Tạp với Mẹ Art không chỉ gặp rắc rối trong mối quan hệ với ông bố. Mẹ anh, người đã tự sát trước đó, cũng là một nạn nhân. Trong một tác phẩm giai đoạn đầu sự nghiệp mà Art đăng trên một tạp chí truyện tranh underground, Art nhắc đến cơn trầm cảm bản thân phải chịu đựng sau cái chết của người mẹ, và anh quy mọi trách nhiệm đấy cho người mẹ trầm cảm của mình. Anja, mẹ anh, dường như luôn muốn nói gì đó với anh, nhưng anh sợ hãi, “căm ghét cái lối bà thắt chặt tình thân”. Đối với anh, người mẹ đã thực hiện một “tội ác hoàn hảo”, khiến anh phát điên. Nhưng tại thời điểm đó tác giả vẫn chưa biết về quá khứ của bố mẹ mình, và khi anh muốn biết thì đã quá muộn. Không chỉ là mẹ anh đã qua đời, mà những tập nhật kí của mẹ anh, khi anh nhận ra giá trị của chúng, thì cũng đã bị Vladek đốt mất. Hố đen đã nuốt chửng mẹ anh, và giờ đây Art chỉ có thể biết về bà qua lời kể của Vladek. Vực sâu giữa tác giả và bố mình cũng như thế hệ từng trải qua Holocaust dần được nối lại khi anh tìm hiểu sâu hơn vào quá khứ của bố mình. MAUS có thể xem là một kiệt tác, bởi nỗ lực muốn tái hiện chân thực kinh nghiệm Holocaust của một người chưa từng trải qua mà chỉ chịu những dư chấn của nó. Cho đến nay có không ít tác phẩm lấy đề tài Holocaust, nhưng chỉ có một số là thực sự giá trị, như Có được là người của Primo Levi, Cuộc đời và Số phận của V. Grossman, Nghệ sĩ dương cầm v.v... còn thì nhiều tác phẩm chỉ nhìn Holocaust một cách hời hợt, nhăm nhăm rút gọn kinh nghiệm ấy vào những ý rất thông thường và có sẵn như tình yêu tình thương lòng can đảm v.v... Cần phải thấy rằng bản thân Holocaust là một ý niệm độc lập, và độ rộng của nó mênh mông đến mức những ý trước nay của con người không thể bao quát được nó hay sánh với nó. Sự hiểu trước tiên phải đi từ mô tả một cách trung thực, còn ham muốn rút ra bài học sẽ chỉ kết liễu kinh nghiệm ấy trước khi nó kịp hiện ra mà thôi. 4. Những Khó Khăn trong Việc Tái Hiện Nhưng ngay cả khi cố gắng trung thực thì Art vẫn thấy rất vô cùng khó khăn cái công việc tái hiện lại trải nghiệm của người bố vì nhiều lí do. Tác giả hiểu hơn về cuộc đời bố mình, về quá khứ đã tạo nên tính cách nghiệt ngã hiện tại, nhưng có vẻ như thế vẫn chưa đủ. Vladek qua đời vì suy tim năm 1982, nhật kí của Anja thì bị đốt, thành thử tác giả chỉ có thể dựa vào những đoạn ghi âm khi bố còn sống, và bởi vậy không thể tránh khỏi việc thiếu các chi tiết dù nhỏ nhặt nhưng lại rất thiết yếu đối với việc tái hiện các trải nghiệm. Sự thành công của tập Maus thứ nhất cũng kéo theo những rắc rối khi đám con buôn nhìn thấy thêm một cơ hội thương mại hóa Holocaust. Dẫu vậy, lí do chủ chốt vẫn là Art tiến dần đến trung tâm của ký ức Vladek: Auschwitz. a. Giai Đoạn Trước Auschwitz Tập một chủ yếu xoay quanh quãng thời gian trước Auschwitz, vậy nên công việc tái hiện vẫn chưa đòi hỏi quá nhiều công sức. Cuộc sống của Vladek và Anja dù trải qua nhiều nỗi sợ hãi bắt bớ nhưng vẫn có những khoảnh khắc đoàn tụ, dù đau khổ và thiếu thốn nhưng vẫn có những lúc an toàn, những khoảnh khắc thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên, khi phải viết về giai đoạn bố mẹ mình bị đưa đến Auschwitz, tác giả bắt đầu thấy khổ sở, đến mức trầm uất và phải tìm đến bác sĩ trị liệu. Làm thế nào để diễn tả trung thực một thứ như Auschwitz? Làm thế nào để nói về nó mà không thấy bản thân lố bịch hay tội lỗi? Làm thế nào để nắm bắt được cái cảm giác “đúng” của thế giới ấy bây giờ? Art nhắc đến một câu nói của Beckett: “Mỗi từ giống như một vết bẩn không cần thiết trên im lặng và hư vô.” Viết về Auschwitz giống như đang cố nói một cái gì không thể nói, không được nói. Bác sĩ Pavel cũng ném vào Art thêm một câu hỏi nữa: viết để làm gì? Người chết thì cũng đã chết rồi, và cứ viết về Auschwitz thì nhân loại hình như cũng chẳng trở nên tốt đẹp hơn. “Nhưng dù sao Beckett cũng đã nói thế.” Art và bác sĩ Pavel an ủi nhau như vậy. Dẫu sao thì vẫn cứ phải viết (và vẽ), ngay cả khi điều đó là bất khả. Bác sĩ Pavel, cũng là một người sống sót khỏi trại, đã giúp tác giả vượt qua hai trở ngại lớn. b. Chấp Nhận Sự Bất Toàn Thứ nhất, anh phải chấp nhận sự bất toàn của kẻ đứng ngoài, của người sống trong thế giới yên ổn nhìn vào địa ngục đã thuộc về quá khứ. Sẽ có những chi tiết phải hư cấu, sẽ có những thứ không thể nào lấy lại được, như nhật ký của Anja, hay câu chuyện của vô số người Do Thái khác đã không thể kể lại. c. Cảm Nhận Chủ Quan Thứ hai, Pavel tả lại cho Art cảm giác của ông khi ở trại: một cái giật mình hoảng hốt, nhưng không diễn ra trong một khắc, mà kéo dài triền miên chừng nào người ta còn ở trong trại (và có lẽ cả khi rời khỏi trại nữa). Sẽ rất sai nếu ta nghĩ cốt lõi của một kinh nghiệm con người là các thông tin khách quan. Không hề. Cốt lõi của kinh nghiệm là phản ứng chủ quan của tinh thần con người trước một thực tại. Một cuốn sách dù chứa đựng nhiều thông tin đến mấy mà lại không thể khơi ra được một cảm xúc nào đó chân thực thì đấy là một cuốn sách ít giá trị đối với tinh thần con người. Đấy chính là lí do khiến Olivier Guez dù dự định viết một cuốn tiểu sử về Josef Mengele, bác sĩ tử thần ở Auschwitz, nhưng sau đó quyết định viết thành tác phẩm hư cấu Cuộc trốn chạy của Josef Mengele, bởi chỉ hư cấu mới có thể tiến gần hơn đến kinh nghiệm của một người như Josef Mengele. 5. Kết luận MAUS của Art Spiegelman cũng là một cuốn sách như vậy: nó cố gắng trung thực, trung thực về mặt dữ kiện, trung thực cả ở sự bất lực của kẻ đứng ngoài, và trên hết nó cố gắng trung thực với tâm hồn của Vladek, người đã đi qua địa ngục rồi trở về.
Đăng bởi: John Doe 15/07/2025
Hoang vu giữa thành phố lớn
Năm 2022, tiểu thuyết Tình yêu ở thành phố lớn của nhà văn Sang Young Park cùng tập truyện ngắn Con thỏ nguyền rủa của Chung Bora đã gây được tiếng vang lớn tại giải Booker Quốc tế khi cùng là đại diện của Hàn Quốc lọt vào danh sách đề cử. Cũng như tác phẩm của Chung Bora, cuốn tiểu thuyết của Sang Young Park khắc họa một Hàn Quốc hiện đại cùng những con người bị gạt ra lề nhưng điểm khác biệt đó là đặc sệt hơi thở thị thành. Mới đây, Tình yêu ở thành phố lớn được chuyển thể thành phim điện ảnh Đôi bạn học yêu được mời tham dự 6 Liên hoan phim Quốc tế danh giá cũng như phiên bản truyền hình dài tập được ra mắt song song. Điều này cho thấy được sức hút mạnh mẽ và sự yêu thích đặc biệt dành cho cuốn sách, bởi hơn hết, đây được coi là cuốn sách tiên phong và trần trụi về cuộc sống của những người trẻ nói chung và người đồng tính nói riêng tại Hàn Quốc. Mang dáng dấp tự truyện, cuốn sách kể về nhân vật Yong 30 tuổi cùng những mối quan hệ trong quá khứ của mình. Đó là một sự thấu cảm với người bạn gái ở chung nhà Jae Hee, là sự khắc khẩu với mẹ cũng như là những cuộc tình chếnh choáng với các tình nhân lướt qua đời mình... Bìa sách Tình yêu giữa thành phố lớn. Ảnh: Ngô Thuận Phát Sự mất kết nối Văn chương của Sang Young Park không phức tạp hay đánh đố, thay vào đó bằng cách kể chân thành như đang thủ thỉ, tâm tình, anh đã tìm được lượng độc giả riêng – những người cũng đang phải trải qua câu chuyện tương tự dù là dị tính hay đồng tính. Cuốn sách mở đầu với đám cưới của người bạn thân Jae Hee và việc gặp lại những người bạn đồng môn lớp Văn học Pháp. Tuy vậy cũng như những xã hội phương Đông khác, việc gặp lại này không khiến người ta cảm thấy dễ chịu mà thay vào đó là sự soi mói cũng như đánh giá ngấm ngầm dành cho nhau. Những điều này cũng xuất hiện xuyên suốt cuốn sách, qua đó cho thấy một xã hội bị đình hình bởi mất kết nối và khoảng cách thế hệ. Khoảng cách thế hệ ấy có thể tìm thấy ở câu chuyện ngoại biên của Jae Hee – người thiếu nữ phóng túng, hoang dại, sinh trưởng trong một gia đình giàu có nhưng vì sự thiếu cảm thông từ cả 2 phía trong gia đình cô mà đã chọn lựa con đường có nhiều chông gai. Xuyên suốt cuốn sách, Sang Young Park khắc họa nhân vật của mình thông qua hình tượng bao thuốc lá Marlboro Đỏ - thứ vừa khẳng định cá tính của một cá nhân nhưng cũng đại diện cho sự cô độc, khi điếu thuốc ấy không thể chia sẻ cùng ai. Họ nhận khoái lạc từ những luồng khói vào sâu trong mình, và đến lượt mắt quan sát thế giới qua bức màn mỏng và bị che mờ. Và điều ấy không chỉ dừng ở Jae Hee với việc cha mẹ chạy theo đồng tiền bỏ bê con cái, mà còn ở mẹ của nhân vật chính – một người phụ nữ chịu tổn thương và tiếp tục trao truyền điều đó cho con cái mình. Theo đó nhân vật Young đã có nhiều năm sinh sống cùng một người mẹ đã li dị chồng vì ngoại tình, từ đó sinh sống độc lập bằng nghề mai mối để nuôi lớn con trai. Bà được chẩn đoán mắc ung thư gan và trong quá trình đó, bà càng hướng Chúa hơn bao giờ hết. Điều đó cũng có nghĩa việc chấp nhận con trai mình đồng tính là điều bất khả. Nhưng sâu xa hơn, Sang Young Park còn họa nên hiện thực chung về hệ lụy của nền giáo dục Đông phương và hệ tư tưởng của những bậc “cha mẹ hổ”. Cũng như những người không may thất bại trong hôn nhân khác, người mẹ bám rít lấy con trai mình như một cái phao được quăng cho mình giữa bể tuyệt vọng. Do đó khi chứng kiến anh từng ngày lớn lên, rời xa khỏi mình, bà đã ngày càng cay nghiệt và đau đớn hơn. Bà hành hạ anh trong từng cơn đau của bệnh tật. Bà chì chiết anh trong mọi hành động thường thấy... chỉ để bản thân thật sự hiện diện trong cuộc đời anh. Từng bước từng bước Sang Young Park cho ta thấy được sự tuyệt vọng ấy – nỗi đau của người phụ nữ ở dốc cuộc đời và nỗi sợ cô độc lên đến ám ảnh. Biến chuyển tâm lí ấy không hề hiếm trong các xã hội chịu nhiều ảnh hưởng của Nho giáo, và có thể nói Tình yêu ở thành phố lớn đã lột trần hiện thực này, thứ vốn được ẩn giấu trong màn sương của hiếu đạo và ánh mắt soi mói của những người xung quanh. Không dừng tại đó, Sang Young Park cũng rất dũng cảm nói lên cảm xúc của mình với tình thế ấy. Mối quan hệ của anh và mẹ như chiếc bập bênh. Họ có lúc hằn thù, có lúc cảm thấy không thể sống cùng nhau và anh đã thẳng thắn nói lên cảm nhận bộc phát của mình. Cũng tương tự như Bật khóc ở H Mart từ tác giả gốc Hàn Michelle Zauner, quan hệ của họ luôn luôn phức tạp ở nhiều chiều kích. Nhưng cho đến cuối, khi nhìn thấy những khoảnh khắc ở bên dốc kia cuộc đời, họ vẫn thứ tha và dành cho nhau một sự trìu mến dù là thoáng qua. Khi nhìn mẹ ngắm mặt trời lặn, Young đã thôi đòi hỏi một lời xin lỗi từ bà – xin lỗi vì đã làm anh phải liên tục sống trong một mớ cảm xúc hỗn độn, xin lỗi vì anh đã quá mỏi mệt với việc giải thích hay là khẳng định chính bản thân mình... Nhà văn Park Sang-Young. Ảnh: The Booker Prizes Tìm mình giữa thành phố bao la Và không chỉ có người mẹ mang những ám ảnh tâm lí, điều này còn đến trước thực tế là sự phán xét của xã hội dành cho một cộng đồng nhỏ những người “không hề giống mình”. Chính ở điểm này ta thấy trong Young luôn tồn tại một sự phòng bị. Anh luôn chuẩn bị sẵn câu trả lời để đốp chát lại những soi mói vô duyên, nhưng còn buồn bã hơn khi anh đã che giấu cảm xúc quá lâu để đến một lúc những gì mà mình tiếp nhận đã được lọc sẵn qua một lớp màn vui vẻ giả tạo. Tổn thương bởi lời nói và sự kì thị, bản năng của Young luôn là nụ cười để sau đó sẽ là những cảm xúc phức tạp lũ lượt kéo đến. Anh mạnh mẽ trong một nhóm những người như mình khi thấy bản thân vượt trội, nhưng cũng đồng thời không ngừng bị phá hủy từ tận bên trong, trước những định kiện cũng như góc nhìn không mấy thiện cảm. Ngoài việc khắc họa một xã hội Hàn Quốc mất kết nối và các tư tưởng lễ nghĩa dần dần trở thành một nỗi ám ảnh, Sang Young Park còn thành công thể hiện cá tính trong từng câu văn. Bằng màu sắc châm biếm, giễu nhại một cách duyên dáng, anh đã bỏ nhỏ những suy tư cá nhân lém lỉnh của các nhân vật một cách đúng lúc và đúng thời điểm, không ngừng khiến độc giả phải bật cười và thấy đồng cảm – thứ mà trong cuộc sống bởi những lí do khác nhau họ không thể nói ra những suy nghĩ thật. Có thể nói chính điều này cũng làm nên đặc trưng riêng của vị tác giả, giúp cho cuốn sách có giọng điệu đặc sắc và không thể nhầm lẫn. Ngoài điều đó ra, anh còn mang đến góc nhìn mà chỉ những người thuộc cùng cộng đồng mới có thể nhìn nhận cũng như quan sát. Đó là nam tính độc hại và sự trẻ con của những gã trai vẫn chưa kịp lớn trong trường đại học quen thói khoác lác. Đó cũng là những đêm say sưa dưới ánh đèn màu và nhạc xập xình của những quán bar ở khu Itewon. Đó cũng là một Seoul về đêm với ánh đèn phản chiếu trên ô cửa taxi hay một “thế giới rộng mở chờ đợi những thân thể nghèo nàn và phóng túng tuổi hai mươi dũng cảm khám phá”... Càng đặc biệt hơn trong cuốn sách này, tác giả cũng dành nhiều phân đoạn để khắc họa cơ chế tự phủ nhận bản thân của những người “đồng tính đặc biệt” mà cụ thể hơn là người bạn trai làm biên tập viên nhà xuất bản sách triết học của Young. Qua đó cuốn sách không chỉ có bề nổi là những quan sát về một Hàn Quốc hiện đại, mà đồng thời còn ở bề sâu với những ngẫm nghĩ vô cùng sâu sắc về các mối quan hệ đứt gãy cũng như những chấn thương mà chính sự thiếu đồng cảm đã gây ra cho các nhân vật. Với câu chuyện hấp dẫn, lời văn tếu táo, hài hước nhưng cũng không kém phần nghiêm túc với những câu hỏi lớn được đặt ra, Tình yêu ở thành phố lớn có thể nói là một cuốn sách đại diện cho thời đại này và những người con của không gian ấy. Họ sung mãn, hoang dại nhưng cũng đồng thời chịu tổn thương và đầy mong manh. Qua đó không quá khó hiểu cho sự thành công của tiểu thuyết và cũng không ngoa khi nói Sang Young Park là một đại diện cho văn học đồng tính Hàn Quốc hiện đại. Nguồn bài viết: Ngô Thuận Phát - Văn nghệ quân đội
Đăng bởi: John Doe 15/07/2025
‘Ngày thứ bảy’ Tác phẩm đầy rẫy phi lý của Dư Hoa
Nhiều năm trước, các tác phẩm của Dư Hoa khi được chuyển ngữ và giới thiệu tại Việt Nam đã nhận được sự đón nhận vô cùng nồng nhiệt của độc giả trong nước. Mới đây, bộ 3 tác phẩm ‘Sống’, ‘Chuyện Hứa Tam Quan bán máu’ và ‘Hét lên trong cơn mưa phùn’ đã xuất hiện trở lại. Bên cạnh đó, ‘Ngày thứ bảy’, tác phẩm chưa từng được dịch, cũng ra mắt trong lần trở lại này. Hai cõi sống chết Ra mắt lần đầu vào năm 2013, cuốn sách xoay quanh nhân vật Dương Phi 41 tuổi, người qua đời sau khi gặp tai nạn trong một tiệm ăn gần nhà. Trong bảy ngày linh hồn lang thang theo quan niệm phương Đông, anh đã tìm gặp lại những người thân, từ người vợ cũ Lý Thanh, người cha Dương Kim Bưu cho đến mẹ nuôi Lý Nguyệt Trân. Trên hành trình này, anh cũng gặp gỡ linh hồn của các vụ án mà bản thân từng đọc trên báo chí hàng ngày và cũng lang thang y hệt như mình. Qua câu chuyện của những nhân vật này, Dư Hoa đã dựng nên một khung cảnh chân thật của xã hội Trung Quốc hiện đại đúng như danh xưng mà rất nhiều người đã đặt cho ông - nhà văn hiện thực vĩ đại nhất còn sống của đất nước tỷ dân. Trong những năm qua, Dư Hoa và Tàn Tuyết là 2 nhà văn Trung Quốc được kỳ vọng sẽ mang Nobel Văn chương về cho Trung Quốc. Ảnh: The Paris Review Và đúng như vậy, tràn ngập cuốn sách là những câu chuyện đậm tính hiện thực với những thượng vàng hạ cám thay nhau lên ngôi. Khi vừa ra mắt, cuốn sách đã tạo nên những tranh cãi, khi nhiều người cho rằng nó thiếu tính văn học của các câu chuyện có chiều sâu và trí tưởng tượng, bởi những hiện thực phản ánh trên này đã từng xuất hiện trên khắp mặt báo. Chẳng hạn như câu chuyện của Lưu Mai - một cô gái nghèo sống cùng bạn trai trong hầm trú bom cũ kỹ - vì người yêu mua cho mình một chiếc Iphone rởm mà đã nhảy lầu tự tử. Chàng trai sau đó để chăm lo mộ phần cho bạn gái đã bán “chui” quả thận của mình, nhưng không may bị nhiễm trùng mà không lâu sau đó cũng qua đời... Đây là câu chuyện có thật và đã xảy ra ở không ít quốc gia, do đó khi được đưa vào tiểu thuyết, nhiều người coi nó thiếu sự tưởng tượng. Đáp lại chỉ trích nói trên, Dư Hoa cho biết không nhà văn nào có thể phản ánh cả một hiện thực, một cây bút chỉ có thể khơi dậy một phần nào đó như một ngôi sao giữa bầu trời đêm. Và nếu gạt bỏ đi ý nghĩ này, thì có thể thấy rõ ràng Dư Hoa đã đưa vào đây được sự thương cảm không chỉ cho cái nghèo mà còn đồng thời là cái ngốc dại tuổi trẻ nếu so với sự khô khan, đậm tính phê phán của các bài xã luận. Ngoài cảm xúc ấy ông cũng xoáy sâu vào tình cảm đẹp, bởi sự gắn bó của họ ở thuở hàn vi khi dẫu khó khăn thì cũng không bỏ rơi nhau. Điều này cũng thấy ở câu chuyện của Lý Nguyệt Trân và 27 đứa trẻ vì những định mệnh đưa đẩy đã đến với nhau, từ đó mà bà trở thành người mẹ của chúng... Điểm chung của những câu chuyện này là chúng chỉ tươi đẹp khi hiện diện ở cõi không còn sự sống bởi chỉ khi đó những cách biệt về quyền lực, tiền bạc, địa vị, giai cấp... không còn. Chẳng hạn Lưu Mai từ một người phải sống dưới hầm tăm tối thì khi vào cõi chết, cô đã được tẩy trần với “lá cây vẫy tay, tảng đá mỉm cười, nước sông thăm hỏi. Ở đó không có nghèo hèn cũng chẳng có giàu sang, không có bi thương cũng chẳng có đau đớn, không có thù cũng chẳng có hận... Ở đó người người chết rồi đều bình đẳng.” Hình tượng một hàng dài những bộ xương già nua đưa tiễn cô gái về cõi an nghỉ để lại một ấn tượng lớn, khi chính qua đây ông đã nhấn mạnh về một đời sống ai cũng mong cầu, nhưng khi chết rồi thì mới có được… Điều đó cũng chính là sự phi lý, bởi dẫu cùng một motif thì cái kết của hiện thực khốc liệt lại khác rất xa với cõi đặc biệt. Ở đây Dư Hoa cho ta thấy nhiều chi tiết tương ứng. Chẳng hạn câu chuyện “một túp lều tranh hai trái tim vàng” hay “vẫn có hạnh phúc trong nghèo khổ” đại diện cho 2 cặp đôi, nhưng nếu Lưu Mai và cậu bạn trai Ngũ Siêu là mối tình đẹp khi đã qua đời, thì lúc còn sống, câu chuyện của Lý Thanh – người phụ nữ bản lĩnh và Dương Phi – chàng trai an phận thủ thường, lại có cái kết không mấy tốt đẹp. Tình mẫu tử giữa Lý Nguyệt Trân và 27 đứa trẻ cũng thế, hoàn toàn ngược lại với Dương Phi và mẹ ruột của anh, khi họ bất ngờ tìm thấy được nhau sau nhiều năm cách trở... Vì vậy có thể nói rằng nơi cõi chết ấy là một tưởng tượng đậm tính nhân văn của Dư Hoa, nơi những khốc liệt của hiện thực chủ nghĩa dừng lại và khi con người được là người nhất. Thế nhưng như đã nói trên, nó đầy chua chát bởi khi ngã xuống con người ta mới có được hạnh phúc này. Bìa sách Ngày thứ bảy do Nhã Nam và NXB Hội Nhà Văn ấn hành, Lục Hương dịch. Ảnh: Minh Anh Tính liên văn bản Ngoài câu chuyện thú vị, Ngày thứ bảy cũng khá độc đáo bởi giọng văn không thể trộn lẫn của riêng Dư Hoa. Vẫn giữ tính châm biếm sâu cay đã thành thương hiệu từ cuốn Huynh đệ, ở tiểu thuyết này, Dư Hoa tiếp tục phát huy yếu tố nói trên. Chẳng hạn độc giả đã được lần theo câu chuyện của viên cảnh sát Trương Cương và người đàn ông họ Lý làm nghề mại dâm mà trong một lần triệt phá hang ổ, y ta đã bị Trương Cương tổn thương hạ bộ, từ đó không ngừng đòi lại công lý cho cặp… tinh hoàn. Cũng đầy phi lý như câu chuyện màng trinh nhân tạo trong cuốn tiểu thuyết trước đó, ở đây, công cuộc tìm lại tinh hoàn để rồi kết thúc bằng sự đổ máu cũng đã mang lại ấn tượng tương tự. Dư Hoa không chỉ châm biếm câu chuyện, mà còn đặt tên nhân vật ở phía bị cáo – Trương Cương – tương phản với nỗi đau mà phía “nguyên đơn” đang phải gánh chịu. Không dừng ở đó, những chi tiết cả trước và sau công cuộc hạ sát nói trên cũng đã để lại những tiếng cười chua chát đặc biệt. Có thể nói Dư Hoa là bậc thầy trong việc châm biếm, để như hài đen, qua đó ta thấy được cái tinh quái, hài hước nhưng cũng đồng thời là đồng cảm, sẻ chia. Và từ hành động tước đi “nam tính” của người đàn ông họ Lý, ta cũng dễ thấy tính liên văn bản của Dư Hoa trong nhiều tác phẩm. Dù không tạo ra một hệ thống nhân vật như vũ trụ sáng tác của Haruki Murakami, nhưng có vẻ như nhiều tình tiết liên tục trở đi trở lại trong các tác phẩm của ông. Dù Ngày thứ bảy tập trung vào một Trung Quốc đương đại, nhưng không thể không thấy những thương tổn quá khứ mà ông từng viết trong Hét lên trong cơn mưa phùn hay Huynh đệ vẫn ngồn ngộn trong đây. Chẳng hạn trong cuốn Huynh đệ, ông đã nêu bật được ẩn ức tình dục của một thời đại khiến một nhân vật phải chết khi đang nhìn trộm mông của người phụ nữ trong nhà xí, thì ở cuốn này, nhân vật Dương Phi cũng ra đời từ việc đi đại tiện của mẹ mình, dẫn đến anh đã ra đời trong lỗ khoét rỗng là nhà vệ sinh của toa tàu hỏa. Vượt qua nhiều tên tuổi nổi tiếng như Andreï Makine, Viet Thanh Nguyen, Madeleine Thien... Dư Hoa đã chiến thắng giải Bottari Lattes Grinzane của Ý vào năm 2018 cho Ngày thứ bảy. Ảnh: Bottari Lattes Grinzane Hay ở chi tiết cha mẹ Trương Cương liên tục đòi cho con trai mình được chứng nhận liệt sĩ để có thể lĩnh trợ cấp từ nhà nước dù nguyên nhân gây ra cái chết là tư thù cá nhân cũng giống với tình tiết ở Hét lên trong cơn mưa phùn. Cụ thể, cậu em út của nhà họ Lâm chết đuối và rồi sau đó người cha và anh trai cả chờ đợi nhà nước nêu gương người tốt việc tốt cho cậu em trai với lý do cứu người khác rồi gặp nạn là không đúng đắn, từ đó trở thành trò cười cho cả xóm giềng... Có thể thấy dù hướng vào thời hiện đại hay quá khứ của sự chuyển mình, thì chính thời kỳ quá độ quá nhanh và dường như không có đã khiến con người trở nên bối rối, không thể phân định đâu là cái tốt, đâu là cái xấu. Hiện thực này lại một lần nữa được Dư Hoa phản ánh và có thể nói là sợi chỉ đỏ xuyên suốt trong các tác phẩm của ông. Ngày thứ bảy có thể nói không phải là tác phẩm hay nhất của Dư Hoa, nhưng là một sáng tạo đặc biệt của bản thân ông không chỉ trong cốt truyện, nhân vật và nghệ thuật viết, mà còn kết nối một cách sâu sắc với những cuốn khác, từ đó nêu bật lên những chủ điểm mà trong văn nghiệp ông suốt đời theo đuổi. Nguồn bài viết: Minh Anh - Báo Người đô thị
Đăng bởi: John Doe 15/07/2025
‘Các bạn tôi ở trên ấy’ của nhà văn Nguyên Ngọc tái ngộ độc giả
Mới đây, tập bút ký ‘Các bạn tôi ở trên ấy’ của nhà văn Nguyên Ngọc đã “tái xuất” trở lại qua sự ấn hành của Nhã Nam và NXB Hội Nhà Văn. Kể từ ấn bản do NXB Trẻ thực hiện vào năm 2013, tính cho đến nay, tác phẩm đã trở lại 3 lần bởi 3 NXB khác nhau, qua đó cho thấy được tầm quan trọng, sức sống bền lâu của tập sách này trong lòng độc giả. Ấn bản mới nhất gồm 27 bài viết ở nhiều đề tài, xoay quanh những nét độc đáo cũng như đời sống tâm linh vô cùng đặc biệt của người Tây Nguyên. So với phiên bản đầu tiên, lần trở lại này đã được bổ sung các bài viết mới, như: Canh rau tập tàng ở Kon Braih Yu, Cồng chiêng từ đá đến đồng, Trở lại Mèo Vạc... Đặc biệt, bài viết Bếp lửa của làng chưa từng xuất hiện trong các ấn phẩm trước. Cuốn sách cũng đi kèm theo nhiều hình ảnh do chính nhà văn thực hiện, ghi lại những khoảnh khắc độc đáo của con người nơi đây. Bìa sách Các bạn tôi ở trên ấy. Ảnh: Minh Anh Trong bài viết Bếp lửa của làng nhà văn Nguyên Ngọc đã khảo sát vai trò đặc biệt quan trọng của bếp lửa trong đời sống tín ngưỡng của người dân nơi đây bằng những mẩu chuyện thú vị. Đó là anh hùng Núp được bộ đội công binh thương quý xây cho ngôi nhà hai tầng khang trang, đẹp đẽ nhất vùng bằng bê tông cốt thép nhưng lại thiếu đi bếp lửa nhà sàn. Đó là nhà Tây Nguyên học hàng đầu Jacques Dournes đã khẳng định rằng ban ngày là ai, vai gì cũng được, nhưng phải đến đêm, ngồi quanh bếp lửa thì người Tây Nguyên mới lại là người Tây Nguyên, Gia Rai trở lại Gia Rai, Ê Đê trở lại Ê Đê… bất chấp những tiếp biến văn hóa hay toàn cầu hóa. Ngoài ra ông cũng nhắc đến nghi lễ lấy lửa mới (ting on) của người Xơ Teng – một nhánh Xơ Đăng… Cuốn sách cũng kèm Diễn từ nhận giải khi cuốn sách nhận được giải thưởng của Hội nhà văn Hà Nội vào năm 2013 và bài viết "Các bạn tôi ở trên ấy: Essay về Tây Nguyên thay cho lời bạt của PGS-TS. Phạm Thị Phương (Đại học Sư phạm TP.HCM) từng đăng trên báo Người Đô Thị. Nguồn bài viết: Minh Anh - Báo Người Đô thị
Đăng bởi: John Doe 15/07/2025
Một số cuốn sách đạt giải Goncourt tiêu biểu
Là giải thưởng văn học danh giá với tuổi đời 120 năm, giải GONCOURT được sáng lập để trao thường niên cho tác phẩm văn xuôi xuất sắc nhất trong năm. Giải thưởng lâu đời nhất của Pháp này là niềm mơ ước của các nhà văn, tiểu thuyết gia, và các tác phẩm đạt giải cũng luôn nhận được sự quan tâm của đông đảo độc giả. Đến nay, Nhã Nam đã xuất bản sách khá nhiều sách đạt giải Goncourt, có những cuốn đã ra mắt từ lâu nay đã tuyệt bản, chúng tôi xin điểm qua vài cuốn Goncourt nổi bật. 1919 – DƯỚI BÓNG NHỮNG CÔ GÁI ĐƯƠNG HOA, Marcel ProustĐây là cuốn sách góp phần đưa Marcel Proust lên hàng những nhà văn nổi tiếng nhất nước Pháp với tầm ảnh hưởng lớn lao trong nền văn chương thế kỷ 20. Qua những suy ngẫm miên man giàu chất thơ về triết học, nghệ thuật, những suy tư mới mẻ về thời gian cùng nghệ thuật kể chuyện bậc thầy, sau hơn 100 năm, “Dưới bóng những cô gái đương hoa” cũng như toàn bộ “Đi tìm thời gian đã mất” không ngừng gây ngưỡng mộ, xứng đáng là niềm kiêu hãnh tuyệt vời của văn chương Pháp. 1956 – RỄ TRỜI, Romain GaryXuất bản lần đầu năm 1956, “Rễ trời” đã được coi là cuốn tiểu thuyết đầu tiên về sinh thái học, là tiếng kêu cứu dành cho hệ sinh quyển đang bị đe dọa của chúng ta. Nhưng thông qua cuộc chiến bảo vệ thiên nhiên ấy, Romain Gary còn đan cài vào một cuộc chiến khác nhằm bảo vệ cái mà nhân vật chính gọi là một “khoảng lề nhân loại”. Được viết cách đây hơn 60 năm và mang lại cho tác giả giải thưởng Goncourt cao quý, “Rễ trời” cùng những trăn trở trong đó chưa bao giờ là quá khứ. 1975 – CUỘC SỐNG Ở TRƯỚC MẶT, Émile AjarTác phẩm thứ hai đạt giải Goncourt của Romain Gary dưới bút danh Émile Ajar, kể về mối tình đẹp nhưng cũng kỳ lạ của cậu bé Momo 14 tuổi và Madame Rosa nặng một tạ đang gần đất xa trời. Romain Gary, ở giai đoạn sáng tạo thứ hai của cuộc đời mình, đã viết nên một kiệt tác nữa không hề thua kém “Lời hứa lúc bình minh” (1960). 1984 – NGƯỜI TÌNH, Marguerite DurasCuốn hồi ký của nữ nhà văn, lấy bối cảnh Việt Nam thời Pháp thuộc, kể về mối tình lãng mạn và phức tạp giữa một thiếu nữ mới lớn của một gia đình Pháp với một người đàn ông gốc Hoa giàu có. Tác phẩm tái hiện lại bối cảnh đầy bi kịch của người Pháp trên đất thuộc địa Đông Dương một thuở. Đối diện với cái chết, đói khát, tuyệt vọng, những linh hồn bị đọa đày, bệnh hoạn, cô gái trẻ 15 tuổi rưỡi đã ngột thở trong nỗi đau đầy ám ảnh. Và cũng như cái thực tại mong manh, vô vọng, cuộc tình của cô với người đàn ông kia luôn thường trực một tương lai không hứa hẹn. Vết thương chia ly đó hàng chục năm sau cũng không lành. “Người tình” là tột cùng đau khổ của những số phận trong tác phẩm, nhưng cũng chính là chấm điểm hạnh phúc nhỏ nhoi duy nhất mà, bám vào đó, họ biết mình còn tồn tại. 2013 – HẸN GẶP LẠI TRÊN KIA, Pierre Lemaitre“Hẹn gặp lại trên kia” kể lại câu chuyện về ba anh lính sống sót trở về sau cuộc Đại chiến thứ I và họ phải đối mặt với một xã hội chỉ tiếc thương và ca ngợi công lao những người đã khuất mà quên đi những người còn sống trở về. Căm ghét cuộc sống hiện thực với những mâu thuẫn gay gắt về đạo đức, nhân cách con người, ba người lính trở thành kẻ bất lương, lừa đảo đất nước, lừa đảo toàn xã hội để kiếm những đồng tiền không chính đáng.Nghệ thuật xây dựng nhân vật, cách miêu tả tâm lý nhân vật, lối viết kết hợp giữa nghệ thuật trinh thám, điện ảnh và văn chương, việc lồng ghép và kể chuyện tuyến tính giúp cho câu chuyện có sức hút kỳ diệu. 2016 – NGƯỜI LẠ TRONG NHÀ, Leïla SlimaniCâu chuyện bắt đầu bằng một cảnh tượng kinh hoàng: một bé trai 2 tuổi đã chết, một bé gái 4 tuổi đang hấp hối và người vú em trông giữ hai đứa trẻ – kẻ gây ra tội ác khủng khiếp này – cũng vừa tự kết liễu đời mình. Cuốn tiểu thuyết mở ra bằng một cái kết, nhưng mọi chuyện lại không chấm dứt ở đó, quá khứ đã qua và hiện tại vừa thành quá khứ chỉ mở màn cho một bi kịch không hồi kết, dai dẳng và ám ảnh, của cuộc sống hiện đại. Lối kể chuyện thông minh và am hiểu xã hội đã giúp “Người lạ trong nhà” trở thành một trong những câu chuyện tiêu biểu của dòng tiểu thuyết tàn bạo và xót xa này 2017 – CHƯƠNG TRÌNH NGHỊ SỰ, Éric VuillardPhát xít Đức nổi tiếng là có một đội quân thần tốc, hiện đại và bất khả chiến bại. Nhưng phía sau những chiến công đầu tiên chúng giành được lại là một loạt các vụ mặc cả, các âm mưu lợi ích tầm thường, hèn hạ và những sự cố lố bịch, nực cười. Trong “Chương trình nghị sự”, cuốn tiểu thuyết xúc tích và sắc sảo thuật lại vụ sát nhập Áo vào Đức, Eric Vuillard để cái thô kệch và bi thảm không ngừng đan xen hòng làm sáng tỏ, thông qua lối viết chính xác và mỉa mai, “vẻ dính dáp của những mưu mẹo và những trò bịp bợm vốn tạo nên Lịch sử.”Ngoài ra còn nhiều tác phẩm khác như “Phố những cửa hiệu u tối”, “Người tình của Brecht”, “Mặt trời nhà Scorta”, “Alabama Song”, “Nhẫn thạch”, “Ba phụ nữ can đảm”, “Bản đồ và vùng đất”, “La Mã sụp đổ”. 2019 - KHÔNG AI SỐNG GIỐNG AI TRONG CUỘC ĐỜI NÀY, Jean-Paul Dubois.Bằng giọng điệu buồn vui lẫn lộn, đau đớn mà cảm động, cuốn sách đạt giải Goncourt 2019 này đưa độc giả vào vô số may rủi và thất bại của cuộc đời nhân vật Hansen qua cách kể chuyện đan xen giữa hiện thực và quá khứ: hiện thực cuộc sống nhà tù xú uế nơi Hansen chịu án hai năm và quá khứ từ thời ấu thơ cho đến nguyên nhân anh bị kết án.Với ngòi bút vô cùng tinh tế, luôn thường trực nỗi u buồn xen cả vui tươi, cuốn sách như một biên niên sử về cuộc đời nhỏ bé của Hansen, được dẫn dắt bằng sự dịu dàng lẫn mỉa mai của một nhà văn mang đến một làn gió tươi mát giữa cái nền văn học bão hòa đầy những câu chuyện mang tính châm ngôn, giảng đạo, bởi “không ai sống giống ai” trong tiểu thuyết này.
Đăng bởi: John Doe 15/07/2025
Không có bình luận nào cho bài viết.